pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Boss biến thái


Phan_29

Ngoại truyện 1

Sau vài tháng ngọt ngào bên cạnh Boss, Kim Nguyên Bảo vẫn không quên việc tháng sáu tới mình phải đi qua bên Nhật Bản quay phim, nếu đem chuyện này nói với Boss thì nhất định Boss sẽ không đồng ý, len lén đi về tấu sau? Lá gan của Kim Nguyên Bảo không lớn đến thế, cho nên, cô chuẩn bị lên thuyền xong sẽ mua vé bổ sung, mang theo một tấm giấy nhỏ, rồi chuồn mất.

Nhật Bản là một nơi vô cùng xinh đẹp, được gọi là đất nước của Hoa Anh Đào, lúc thấy Kim Nguyên Bảo tới, mắt mọi người sáng rực, một cô gái xinh đẹp lại đáng yêu, đi đến đâu cũng làm cho mọi người yêu thích. Hôm nay tới đây còn với tư cách là người đại diện của tiểu thư A Hoa.

Tiểu thư A Hoa hai mươi chín tuổi, tuy là một cô gái trưởng thành nhưng lại yêu thích Anime cùng trai đẹp, lần này đến Nhật Bản khiến cho cô vô cùng kích động.

"Tiểu thư Kim, hoan nghênh cô đến với đoàn làm phim." Đạo diễn rất nhiệt tình tiến lên bắt tay "Tôi là Thượng Xuyên."

"Xin chào, "

"Đây là những diễn viên đóng chung, mọi người làm quen với nhau đi." QQ

"Chào mọi người, tôi là Kim Nguyên Bảo."

"Tôi là Linh Tử, nhận vai Chức Hoa." Linh Tử nở một nụ cười rất ngọt ngào, giọng nói cũng rất thanh thúy, Chức Hoa là nữ chính, là bạn tốt của An Hạ.

"Tôi là Tiền Xuyên Du, thường được gọi là Du." Hiện tại, Xuyên Du là đứa bé trai được mọi người yêu thích.

"Chào, tôi là Jimmy." Jimmy đến từ nước Mĩ, nên thân thiện tiến lên ôm Kim Nguyên Bảo một cái.

"Tôi là Xa Quân n, mong được chiếu cố nhiều hơn." Xa Quân n đến từ Hàn Quốc, tuổi cũng đã trưởng thành, nhưng rất hay xấu hổ.

"Xin chào, tôi là Bắc Đảo Hữu, xin được chỉ dạy thêm." Bắc Đảo Hữu sẽ vào vai bạn trai An Tử.

. . . ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn. . .

Nguyên lý quan trọng nhất trong nghề đạo diễn là tạo không gian cho các diễn viên ôn lại chuyện xưa, hòa đồng lẫn nhau, còn dư lại chút thời gian sẽ tìm hiểu kịch bản, chờ ba ngày sau mới chính thức quay, cho nên trong khoảng ba ngày đó bọn họ có rất nhiều thời gian rãnh rỗi

Trên màn hình điện thoại của Nguyên Bảo là mấy chục cuộc gọi nhỡ, cô nhìn màn hình xong thì âm thầm chắc lưỡi, có chút chột dạ sờ sờ chóp mũi, bấm số gọi lại.

"Kim Nguyên Bảo, tôi cho rằng cô đã chết bên ngoài rồi."

Nguyên Bảo ". . . . . ." BOSS không nể tình gì cả, nói thế nào cô cũng là vợ của anh, tại sao có thể nói rằng cô chết đi chứ?!

Chu mỏ một cái, cô lên tiếng: "Anh khỏe không? Em rất nhớ anh."

"Trước khi tôi hoàn toàn nổi giận, cô hãy lết về đây"

"Nói chuyện dịu dàng một chút đi." Nguyên Bảo tiếp tục làm nũng, mũi chân đá mặt đất, đêm bầu trời Nhật Bản sáng rực ánh đèn, không khí cũng rất mát mẻ, chút nữa đã mặc ki-mô-nô rồi "Không phải anh nghĩ đến em sao?"

Người đối diện có chút trầm mặc, sau đó thở dài một cái: "Tại sao không nói với anh một tiếng? Chẳng lẽ em không biết anh rất lo lắng cũng rất tức giận sau."

"Chính là sợ anh tức giận đó. . . . . ." Cho nên cô mới len lén bỏ trốn, dĩ nhiên câu nói kế tiếp Kim Nguyên Bảo chẳng có lá gan nói ra, dù sao BOSS nhà bọn họ cũng rất nóng tính.

"Thật xin lỗi ..., sẽ không có lần sau ..., ông xã. . . . . ." Nguyên Bảo thốt lên một tiếng gọi ngọt ngào, tới lui nhìn một chút, thấy không có người thì cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Hả? Kim Nguyên Bảo, em kiêu ông xã mà cũng phải dò xét xung quanh là sao?"

Nguyên Bảo ". . . . . . Anh . . . . . . Làm sao anh biết? !" Hét lớn một tiếng, cô nhìn tới lui một chút: không thể nào! Nói Sóc không thể đuổi tới đây hay sao? Chẳng lẽ gặp quỷ? Sớm biết Nhật Bổn nhiều quỷ như vậy cô đã ở nhà rồi.

Ngôn Sóc cười lạnh một tiếng "Anh còn chưa nói cho em biết, thói quen của em là tìm kiếm xung quanh?"

"Thiệt là." Lúc này Nguyên Bảo thấy có người tới tìm mình "Em cúp điện thoại trước, gặp lại ông xã sau!" Không đợi người đối diện trả lời, cô vội vã cúp điện thoại

"Nói chuyện với bạn trai sao?" Linh Tử dùng một câu tiếng Anh để hỏi cô.

Nguyên Bảo không trả lời "Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?"

Mắt Linh Tử khẽ cong "Chúng ta đã gặp nhau từ trước rồi, lúc này thích hợp để tắm suối nước nóng, có muốn đi hay không?."

"Có thật không?" Ánh mắt Nguyên Bảo sáng lên: Suối nước nóng Nhật Bản rất nổi danh, cô gật đầu một cái "Dĩ nhiên."

. . . . . .

Địa điểm đoàn quay phim chọn lựa là một ngọn núi lớn, không có tín hiệu điện thoại, không thể sử dụng các sản phẩm điện tử, cho nên cuộc sống rất khô khan, Nguyên Bảo cũng có chút nhớ thương Boss.

Nếu không lầm thì cô phải ở chỗ này bốn tháng, nên lòng cô có chút lo lắng cho ông xã của mình. Tuy thế Nguyên Bảo lại rất được mọi người ở đây yêu mến, vì cô là một cô gái Đông Phương xinh xắn và dễ gần cho nên cô dễ dàng lấy được tình cảm của những chàng trai Đông Dương, những người này ngoài sáng trong tối, bắt đầu theo đuổi Nguyên Bảo, nhưng bọn họ đã biết Nguyên Bảo kết hôn rồi.

Lúc này thời tiết Đài Loan vô cùng nóng bức, Dương Dư đã có bầu mang tháng tám rồi, nhìn mỗi ngày Úy Trì lại mang theo dáng vẻ hả hê đi làm, điều này làm cho BOSS có chút đứng ngồi không yên.

Nên sau khi Ngôn Sóc xử lý hết công việc, sẽ đi qua Nhật Bản… dầu gì đó cũng là chuyện đã qua một tháng, một tháng này Nguyên Bảo là cá được tự do bơi lội, công việc thuận buồm xuôi gió, nhưng cô hoàn toàn không biết ‘bi kịch’ đời mình sắp diễn ra

Trong núi sâu khách sạn rất là đơn sơ, mỗi ngày quay phim xong trở lại chỉ có thể ngủ một giấc thật ngon, mọi người cũng không có sức lực để nói chuyện phiếm, Nguyên Bảo lết tấm thân mệt mỏi đi vào phòng của mình, vừa vào cửa cô liền cởi ra áo, nhưng ngay khi lúc này, một đôi bàn tay ôm lấy hông của cô.

Đôi mắt Nguyên Bảo co rụt lại, há mồm thật to, chuẩn bị thét lớn.

"Câm miệng!" Một bàn tay che miệng cô lại, khiến cho lồng ngực Nguyên Bảo phập phồng, cảm thụ đôi tay kia đang lướt lung tung trên thân thể mình, cô bắt đầu hoảng loạn: Cô không muốn thất tiết. Thuần khiết rất khó giữ? Là ai ?

"Ừ. . . . . ." Đôi tay kia cởi nội y của cô ra, vuốt ve đôi nhũ hoa mền mại, đã một thời gian dài không đụng đến khiến nó trở nên nhảy cảm. Nhưng đôi bàn xa lạ cứ vân vê nó.

"Ưmh. . . . . ." Liều mạng giùng giằng, nhưng thân thể cô lại không có chút sức lực nào cả, những giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, thân thể người nọ hơi cương cứng một chút, nhưng không dừng những động tác của mình lại

"Ngu ngốc, một tháng không thấy cũng không nhận ra chồng mình nữa sao." Giọng nói của người kia tràn đầy bất đắc dĩ.

Nguyên Bảo trợn to hai mắt của mình: Ngôn Sóc!

"Không phải em nói nghĩ đến anh sao?" Buông cánh tay đang chen miệng cô xuống, Ngôn Sóc hung hăng cắn một cái lên vành tay trắng noãn của cô, trêu chọc bộ ngực đẫy đà "Nhỏ, nhất định là vì lâu quá anh không đụng tới"

Nguyên Bảo nhỏ giọng khóc sụt sùi, vừa tức giận vừa ngượng ngùng "Khốn kiếp! Anh dọa em! Anh dám dọa em!"

"Anh cho là em biết." Boss khẽ thở dài một hơi, làm sao anh lại ngờ đến chuyện Nguyên Bảo không nhận ra anh, hù cô đến sợ chảy nước mắt, thế thì cũng thật có lỗi.

"Ừ. . . . . ." Tay nhỏ bé vuốt ve tay của anh "Anh tới đây khi nào?"

"Buổi chiều, khi em còn đang quay phim."

"Nhưng vì sao bọn họ lại cho anh vào đây?" Khách sạn này đã được bao trọn, không cho phép khách lạ ra vào kia mà.

Ngôn Sóc mở miệng cười vài tiếng "Anh nói anh là chồng của em, cho tiếp tân nhìn ảnh cưới của chúng ta, sau đó bọn họ để anh vào." diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn

Nguyên Bảo ". . . . . ."

"Anh nhớ em." Tay của anh từ từ đưa vào trong quần của cô, đi vào trong mật động…. vuốt ve nơi ấy.

"Ừ. . . . . . Vươn đi ra." Nguyên Bảo không biết mình đã học cách nói chuyện của Ngôn Sóc vào lúc nào, kẹp chặt chân của cô, cảm nhận được phía dưới đã ươn ướt, tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.

"Đừng mà, cách âm nơi này không tốt, chúng ta sẽ bị phát hiện."

"Nhỏ tiếng chút." Đem cơ thể cô đặt vào cạnh vách tường, Ngôn Sóc cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn thấy gương mặt cô "Gầy quá."

"Anh cũng gầy." Cô hơi đỏ mặt, nhón chân lên hôn lên môi của anh.

Ngôn Sóc giữ chặt lấy ót của cô, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Nụ hôn chạy dài khiến cho cơ thể cô mềm nhũn, cứ dán lên người anh, tay nhỏ bé đưa vào trong áo sơ mi, bàn tay đặt trước bờ ngực vững chải.

"Hả? Không phải là không muốn." Đôi mắt anh mang theo nụ cười, cắn lên môi cô, từ từ trượt xuống, đột nhiên ngậm lấy miếng Thạch Anh trên nhũ hoa cô.

"Ừ. . . . . ." Nỗ lực khắc chế thân thể. Nhưng tiếng rên rỉ của cô lại vang qua đến tận phòng của Linh Tử, cô biết mình phải nên điều chế lại cảm xúc, nếu để cho người ta nghe thấy mấy tiếng này thì rất ngại.

"Bảo bảo, quấn lên eo của anh." Ngôn Sóc nâng hai chân của cô lên, khiến cho Nguyên Bảo không thể trượt xuống, chỉ có thể quấn chặt lấy hông của anh.

"Ngoan." Anh cắn cằm của cô. "Nói yêu anh."

"Em yêu anh."

Khi cô vừa nói xong, một trận mưa hôn rơi lên mặt cô, Ngôn Sóc ôm lấy cô đi dến ghế dựa, nhanh chóng cởi dây nịt, tách hai chân của cô ra, hướng về phía động mật… tấn công liên tục.

"A. . . . . ." Nguyên Bảo gầm nhẹ một tiếng, ngực phập phòng, đưa tay ra như cô bắt thứ gì đó.

Ngôn Sóc đi vào quá gấp, cô còn chưa có đủ thời gian chuẩn bị, eo ếch cứ bị vật nóng bỏng cắm ra rút vào, đôi nhũ hoa trắng noãn nhẹ nhàng rung lên, xem ra vô cùng mê người.

Sợi tóc màu đen dán chặt ở sau ót, nóng ran làm cho cô có chút không thích ứng, nhưng thân thể khó nhịn được sự khó chịu.

"Về sau không cho phép tùy tiện chạy mất. . . . . ." Ngôn Sóc thở hổn hển, chỉ mới một tháng không gặp nhau, anh đã không thể chịu nổi, thân thể của Nguyên Bảo làm anh yêu thích không thôi, càng muốn xâm nhập, muốn có được nhiều hơn.

"A. . . . . . Ừ. . . . . . Chậm một chút. . . . . ." Quá sợ hãi chuyện này bị người khác nghe được, như vậy sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

"A. . . . . . Ừ. . . . . . Ngừng lại đi ~ Jimmy. . . . . ."

"A, Điềm Tâm, em thật xinh đẹp."

Đột nhiên từ sát vách truyền đến vài âm thanh lang thang, thân thể Nguyên Bảo cứng đờ, giọng nói kia là của Linh Tử , cô và Jimmy.

"Nghiêm túc một chút." Anh va chạm kịch liệt "Không có quan hệ, lần này không sợ người khác nghe được."

"Đừng. . . . . . Ừ. . . . . ." Động tác của Ngôn Sóc càng thêm điên cuồng "Thật kỳ quái. . . . . . A. . . . . ."

Anh một lần, rồi thêm một lần, liên tục ra vào cơ thể cô. Bên cạnh cũng là va chạm, âm thanh cũng không tốt, Nguyên Bảo đè nén thân thể. Tiếng rên, lồng ngực cứ theo cảm giác đau đớn mà trào ra khỏi hốc mắt.

"Ưmh. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng, mệt quá, không cần. . . . . ."

"Ngoan, một lần cuối cùng." Anh đã nói câu này rất nhiều lần rồi, nhưng chưa dừng lại lần nào cả, không có hơi sức phản kháng, mí mắt Nguyên Bảo nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngoại truyện 2.

Ngày hôm sau khi nhìn thấy Ngôn Sóc đi ra từ phòng của Nguyên Bảo, có thể biết là mọi người có bao nhiêu ngạc nhiên , Lăng Tử nhìn cô đầy mờ mịt "Vị này là?"

"Tôi là chồng của cô ấy." Ngôn Sóc lưu loát nói một câu tiếng Nhật, nét mặt hết sức bình tĩnh, có một vài nam sinh nhỏ thầm mến Nguyên Bảo vừa nghe mấy chữ này liền rơi nước mắt mà chạy đi, Ngôn Sóc nhíu mày, rất hài lòng với hiệu quả này.

Nguyên Bảo trừng lớn hai mắt của mình, chọc chọc vào eo của anh "Anh học tiếng Nhật từ lúc nào."

Ngôn Sóc cười nhạt nhìn cô "Tôi chỉ học một câu này."

Nguyên Bảo". . . . . ."

BOSS ở lại đây một vài ngày cũng đi, hai tháng sau đoàn phim tuyên bố hoàn thành , rốt cuộc thì Nguyên Bảo cũng có cơ hội lên máy bay đi Đài Loan.

Dương Dư sinh ra một bé trai vô cùng xinh xắn, mỗi ngày Uất Trì Dung đều bế đến chỗ BOSS khoe khoang, Ngôn Sóc tỏ ra rất bình tĩnh, cục cưng nhà anh sẽ lập tức sinh cho anh một cục cưng nhỏ, ngày đó anh rất cố gắng, nhất định sẽ là một thai song sinh.

. . . . . .

"Cục cưng thật đáng yêu, " Chuyện quan trong nhất khi trở về chính đến thăm đứa nhỏ của Uất Trì Dung và Dương Dư, cục cưng nhỏ mềm mại, đôi mắt rất giống Dương Dư, Nguyên Bảo lật chuyển đứa bé đáng yêu này.

"Em và Ngôn Sóc có thể sinh một đứa." Vươn tay sờ sờ gò má cua3 bé con, Dương Dư trêu ghẹo nói.

Mặt của Nguyên Bảo liền đỏ ửng, bây giờ Ngôn Sóc và Uất Trì Dung đang bàn bạc công việc, cũng không chú ý tới tình hình bên này.

"Nguyên Bảo đi thôi!"

"Hả? Đi đâu?"

"Đi bệnh viện." Hôn lên gương mặt cô.

"Bệnh viện?" Nguyên Bảo buồn bực nhìn gò má của Ngôn Sóc "Anh khó chịu sao? Vì sao phải đi bệnh viện?"

"Không phải." Ngôn Sóc cười cười, nhìn thoáng qua bụng của cô "Đi khám cho em."

"Ai? Em không có gì, vì sao phải đi bệnh viện?"

"Đi thôi." Ngôn Sóc không muốn nhiều lời : anh rất có lòng tin, Nguyên Bảo nhà anh đã mang thai, lần này mình thắng chắc rồi, chỉ chờ lấy góp vốn miễn phí của Uất Trì Dung thôi.

Đến khi đến bệnh viện kiểm tra, đúng là Nguyên Bảo đã mang thai hai tháng, nói cách khác là lần đó ở Nhật Bản.

Bây giờ cô đang ở trong trạng thái trống rỗng, đầu óc vẫn còn quay vòng : Làm thế nào mới tốt? Thoáng cái liền mang thai rồi.

Ngôn Sóc ngồi vào vị trí lái xe, khóe môi vẫn luôn mang theo ý cười, vươn một bàn tay ra ôm cô vào lòng mình "Sợ cái gì, có một đứa bé không phải rất tốt sao, có trẻ con cho em chơi đùa lúc buồn chán."

(đứa nhỏ: thì ra mình chính là sản phẩm để cha mình cho mẹ mình đùa giỡn. )

"Nhưng mà quá đột ngột." Nhíu mày một cái : chưa từng nghĩ tới mình sẽ có đứa nhỏ sớm như vậy, kết hôn cũng đủ vượt qua phạm vi tiếp nhận của mình rồi, bây giờ trực tiếp có một cục cưng nhỏ, tám tháng sau cô đã là mẹ? diễn✿đàn-lê-quý✿đôn Thật lo lắng, thật bối rối.

"Có anh đây." Hôn lên trán cô một cái "Nhìn xem con trai của Uất Trì Dung rất đáng yêu, chắc chắn là con của chúng ta cũng sẽ rất đáng yêu, nếu là bé trai thì có thể làm lão đại của thằng nhóc kia, nếu là bé gái thì để cho nhóc kia làm kỵ sĩ, đến khi con gái nhà chúng ta gả đi mới thôi."

Nguyên Bảo bị chọc cười "xì" một tiếng." Vậy nếu con gái chúng ta thích thằng nhóc kia?"

Ngôn Sóc nhíu mày"Làm sao có thể? Sẽ không cho nó có cơ hội." Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ cho nhà người khác có lợi.

Nguyên Bảo". . . . . ." Được rồi, BOSS nhà cô lại kiêu ngạo, nhưng mà cảm giác một BOSS lớn dẫn theo một BOSS nhỏ cũng không tệ.

Nghe nói Nguyên Bảo mang thai, ông cụ hết sức vui mừng, bắt đầu tuyên bố khắp thế giới mình sắp có cháu trai, có lẽ là do quá vui mừng, ông cụ còn có sức lực hơn trước kia.

"Tiểu Sóc, con nói đặt tên đứa nhỏ là Quốc Vinh hay là Quốc Uy?"

"Phốc ——" Tất cả sữa trong miệng đều văng ra ngoài, ông cụ bên cạnh vẫn nghiêm túc lật từ điển, Nguyên Bảo hoảng sợ, nếu đặt tên này thì đứa nhỏ của bọn họ phải sống thế nào, lôi kéo góc áo của Ngôn Sóc, nhắc nhở anh nghĩ cách.

Bây giờ Nguyên Bảo hơi nghi ngờ cái tên Ngôn Sóc này đến từ đâu, thật sự là không dám khen tặng kỹ thuật đặt tên của ông cụ.

"Con thấy tên Quốc Uy rất tốt , có quan hệ trực tiếp đến sự hình thành của Viagra*." Ngôn Sóc lật báo xem, thờ ơ nói một câu.

*Viagra : tên một loại thuốc trị liệt dương.

Lúc này, ông cụ và Nguyên Bảo đều cứng ngắc tại chỗ.

. . . . . .

Tám tháng sau đứa nhỏ được sinh ra thuận lợi, từ lúc đi ra khỏi phòng sinh Nguyên Bảo vẫn khóc mãi, cô nắm một cổ tay của Ngôn Sóc "Em không muốn sinh thêm nửa."

"Ừ, nếu có thể thì tôi muốn sinh thay em." Vừa rồi cô rống đến tim đau phổi liệt, BOSS nghe được rất đau lòng, sờ sờ sợi tóc bị dính mồ hôi của cô, dùng tư thế thần thánh hôn lên khóe môi cô "Vất vả rồi, bà xã."

Nguyên Bảo cười thút tha thút thít "Đáng ghét."

Nhìn hình ảnh vô cùng hạnh phút này, y tá bên cạnh nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy ý tốt "Chúc mừng, là một đứa bé trai, bộ dáng rất xinh đẹp."

"Nhiều nếp nhăn như vậy đẹp ở chỗ nào." Trong ánh mắt hiện lên tia ghét bỏ, Ngôn Sóc ôm đứa bé không khóc cũng không ầm ĩ vào lòng "Nhìn xem, con của chúng ta."

"Hơi xấu xí."

Đứa bé sơ sinh nho nhỏ này, toàn thân đều có nhiều nếp nhăn, nhìn như là một ông cụ nhỏ, dường như đứa bé nghe hiểu anh đang nói xấu nó liền khóc lớn lên.

"Tôi ôm đứa bé đến phòng trẻ sơ sinh trước, đến lúc bú sữa sẽ ôm trở lại."

"Ừ, chăm sóc thật tốt."

Nghe nói Nguyên Bảo sinh con trai,Dương Dư liền ôm con trai Tiểu Phong của bọn họ chạy đến, lúc này Tiểu Phong đã tròn mười tháng tuổi, bộ dáng xinh xắn đẹp đẽ, được Dương Dư ăn mặc kỹ càng, nhìn giống như là một bé gái nhỏ.

"Sao con trai lại biến thành bộ dạng này?" Kéo cái nón nhỏ trên đỉnh đầu Tiểu Phong xuống, dùng sức nhéo một cái lên gò má mềm mại này, Tiểu Phong cũng không khóc, chỉ toe toét miệng nhìn anh.

"Nguyên Bảo đâu?"

"Đang ngủ." BOSS thích trẻ con, nhưng không thích thảo luận về đứa nhỏ của mình, thấy bộ dáng này của Tiểu Phong, anh cũng cảm thấy đáng yêu, ôm lấy Tiểu Phong trêu đùa .

"Đứa nhỏ đâu? Tại sao lại ôm Tiểu Phong nhà chúng tôi." Đưa tay ôm con trai lại, hung hăng trợn mắt nhìn anh"Cách xa Tiểu Phong nhà chúng tôi một chút!"

Cười cười "Uất Trì Dung, đừng quên cậu nợ mình cái gì đó."

Uất Trì Dung ". . . . . ." Gian thương! diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Ai lại lấy con của mình ra để đánh cuộc chứ, suy cho cùng thì cái tên này chính là một tên cặn bã.

"Tôi đi thăm Nguyên Bảo." Không ở để ý tới hai người đàn ông như trẻ con này, Dương Dư lặng lẽ đi lên lầu, lại nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng ra.

Nguyên Bảo đang ngủ, bên cạnh giường là em bé sơ sinh, Dương Dư đi tới, thấy được đứa bé sơ sinh trắng mịn non mềm, bé sơ sinh rất xinh đẹp, đường nét trên mặt rất giống BOSS, đôi mắt mèo cực kỳ giống Nguyên Bảo, bên trong con ngươi màu đen xen lẫn màu xanh đen.

"Xin chào. . . . . ." Cầm cái tay nhỏ bé đáng yêu lên, đứa nhỏ làm ra vẻ miễn cưỡng liếc cô một cái, thật giống như là khinh thường và ghét bỏ muốn vẫy bàn tay của Dương Dư ra.

"Ách. . . . . ." Hoàn toàn không ngờ sẽ là tình huống này, đứa nhỏ này có vẻ như. . . . . .hơi kiêu ngạo, nhưng mà cũng có thể là mình cảm giác sai.

Dương Dư đi tới gần muốn hôn lên gò má nhỏ nhắn, nhưng còn chưa kề sát vào, đứa bé liền chảy nước miếng không ngừng, nhìn bộ dáng nhếch nhác của Dương Dư, đứa bé cười "khanh khách", cười hết sức vui vẻ.

"Nhóc con đáng ghét."

"Chị Dương Dư?" Nguyên Bảo dụi dụi mắt, đứng dậy nhìn cô ta "Hả? Chị tới lúc nào vậy?"

"Vừa tới không lâu." Xấu hổ lau chùi nước miếng trên mặt "Đánh thức em sao?"

"Không có, ngủ rất lâu rồi."

"Thằng bé có tên chưa?" Dương Dư ôm đứa bé đưa vào trong lòng cô.

"Bánh bao nhỏ, gọi bánh bao nhỏ là được! Có phải không bánh bao nhỏ?"

Bánh bao nhỏ tiếp tục cười vui vẻ, vươn tay muốn túm tóc mẹ mình, chơi đùa một lát cũng mệt mỏi, bánh bao nhỏ đã ngủ ở trong lòng mẹ mình.

"Thật đáng tiếc, chị còn tưởng là bé gái " Trong mắt Dương Dư hiện lên tia mất mác "Nếu là bé gái thì tốt rồi, như vậy chúng ta có thể kết làm sui gia rồi."

"Chị sinh thêm một bé gái là được." Nguyên Bảo cũng không dám nói cho Dương Dư biết anh rất ghét bỏ con trai nhà bọn họ.

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, không nói gì.

. . . . . .

Thời gian trôi như nước, bánh bao nhỏ nhanh chóng trường thành thành bánh bao lớn, hơn nữa còn có thêm một em gái, bánh bao nhỏ có tên riêng của mình, tên là Ngôn Sách, Ngôn Sóc lấy tên đơn giản này, là muốn đứa nhỏ này luôn có nhiều kế sách, em gái nhỏ hơn cậu hai tuổi, tên là Ngôn Tâm.

Tiểu Ngôn Sách nghiêm túc học hỏi thành tựu của ba ba, luôn lặng lẽ khinh thường Uất Trì Phong suốt ngày chỉ biết ăn và chơi, cho dù cha mẹ không ở nhà cũng chăm sóc cho em gái thật tốt, thậm chí còn chăm sóc mẹ mình cực kỳ tốt.

Bánh bao nhỏ hơi khinh thường mẹ mình, cảm thấy mẹ rất ngốc, rất sùng bái ba ba của mình, bởi vì ba ba cũng thông minh giống như mình, câu cửa miệng của bánh bao nhỏ là đồ ngốc! Cho dù là mẹ mình cũng không khách sáo.

"Đồ ngốc!" Một ngày kia, cậu dùng giọng điệu mềm dẻo khinh thường Nguyên Bảo"Mẹ thật ngốc, xếp gỗ cũng xếp không được." Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không chút biểu cảm nào, đôi mắt mèo to to lóe ra ánh sáng trong suốt, cậu ngồi xổm người xuống,hai ba cái liền xếp gỗ thành một tòa thành xinh đẹp.

"Thấy chưa? Phải như vậy."

"Ngôn Sách, tới đây." Nghe được con trai của mình mắng bà xã yêu của mình, hơn nữa còn dùng câu cửa miệng kia, phần sau của câu kia mới là điểm quan trọng, đương nhiên là anh không mặc kệ rồi.

Boss có tại diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

Tiểu Ngôn Sách khịt khịt mũi, liền biết ba ba của mình muốn làm gì, che mà kín mông của mình theo phản xạ có điều kiện, quay người lại liền chui vào trong lòng mẹ "Mẹ, ba ba muốn đánh con, ba sẽ dùng bạo lực gia đình với con!"

"BOSS. . . . . ." Ôm sát đứa bé nhỏ, hai đôi mắt giống nhau nhìn gò má của Ngôn Sóc biến thành màu đen : bên trong đó có ý nói rất là rõ ràng.

Ngôn Sóc hít sâu một hơi "Kim Nguyên Bảo, tới đây, để con tự chơi đi."

"À." Đứng dậy phủi phủi đất ở trên người, đi tới "Sao vậy?"

"Không sao cả?" Dùng khóe mắt chăm chú nhìn con trai của mình, tốt lắm, bây giờ sức chú ý của con cũng không ở bên này.

Chạm vào cánh môi của cô "Đưa bọn nó tới chỗ của ba đi."

Từ khi có hai tiểu quỷ này, bọn họ chưa từng có cuộc sống vợ chồng trọn vẹn, thật sự là quá đau khổ.

Nguyên Bảo nghĩ một lát, khẽ gật đầu.

Khi có người hỏi tiểu Ngôn Sách tại sao tới chỗ của ông nội ở, tiểu Ngôn Sách trịnh trọng trả lời"Vì cuộc sống vợ chồng trọn vẹn của bọn họ, bọn họ quyết định vứt bỏ con và em gái, thật sự là rất không có trách nhiệm."

"Không có trách nhiệm. . . . . ." Em gái cắn cắn ngón tay nói theo, chớp chớp mắt to của mình, vươn tay kéo tay áo của anh trai mình "Anh trai, không có trách nhiệm là cái gì?"

Mọi người "Quá không chịu trách nhiệm rồi !"

Ngoại truyện 3: Về cuộc sống của Lý Lạc Nhi và Vưu Tinh Bân.

Trải qua cái này bị ngã đó, cô rất muốn bảo vệ đứa bé của mình nhưng thân thể còn rất yếu ớt, Vưu Tinh Bân biết tin tứccô mang thai, có lẽ Vưu Tinh Bân chưa được xem là một người tốt, nhưng anh cũng là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm, không có ném Lý Lạc Nhi ra ngoài, điểm này cũng rất giống trong phim truyền hình.

Lý Lạc Nhi thủy chung vẫn nghĩ đến Úy Trì, mặc dù kết hôn cùng Vưu Tinh Bân, mặc dù đã sinh đứa bé ra, nhưng một cuộc hôn nhân không có tình yêu không thể mang đến cho cô niềm vui, chỉ là cứ như vậy đi, trong lòng Lý Lạc Nhi tự giễu cợt, đứa bé bên cạnh đang khóc, cô co ro nằm trên giường, để Vưu Tinh Bân chăm sóc con một mình.

"Đứa bé đang khóc, tại sao ngươi mặc kệ!" Vưu Tinh Bân nhỏ giọng nói, ôm con của mình lên, cố gắng dỗ dành.

dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

"Đó là con của anh, cũng không phải chỉ của mình tôi."

"Cô . . . . ." Vưu Tinh Bân nghẹn họng không biết nên nói gì, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ có những tháng ngày như thế này, nhưng nếu như anh không cho cô được cuộc sống tốt đẹp cô muốn, như vậy thì để cho cô có một cuộc sống khác đi, bây giờ anh đã chán ghét rồi, nhẫn nhịn thế đủ rồi.

Vưu Tinh Bân cười lãnh một tiếng"Cô đã không yêu tôi, cô có thể rời đi, ngày mai tôi sẽ đưa cho cô một tờ giấy ly hôn, thủ tục hoàn tất sẽ rời đi, tất cả đồ đạc trong nhàcô đều có thể mang đi, nhưng đứa bé là của tôi!" Anh cố gắng giải quyết mọi việc một cách hết tình hết nghĩa, bây giờ Lý Lạc Nhi bày tỏ không sao cả, nhưng về sau cô mới phát hiện ra cô đã bỏ qua bao nhiêu hạnh phúc

Vì giữ tôn nghiêm, Lý Lạc Nhi không mang theo thứ gì đi cả, không có ai biết cô đến nơi nào, Vưu Tinh Bân càng không cần biết hiện cô đang ở đâu, Vưu Tinh Bân rất nhanh tìm một cô gái dịu dàng và xinh đẹp, biết nghe lời, chăm sóc con anh thật tốt, nhìn cô gái đang bên cạnh con mình, anh nở nụ cười thỏa mãn, đây mới là cuộc sống anh mơ ước.

Ngoại truyện 4: VỀ TIỂU BAO TỪ

Có thể nói, từ lúc sinh, em gái của Bao Tử nhỏNgôn Sáchvô cùng ngây thơ và đáng yêu, người khác cho một cục đường là sẽ ngoan ngoãn đi theo ngay, đối với chuyện này, Boss có chút nhứt đầu vì lo lắng cho con gái rượu của mình. Ngày ấy, Ngôn Sách năm tuổi, anh tận tìnhđặt con trai mình vào lòng, lên tiếng dạy dỗ "Từ giờ trở đi con phải biết bảo vệ em gái của mình,không để cho người khác cướp đi có biết không, nhất là tiểu tử thúi của nhà Úy Trì.

Khi đó Ngôn Sách rất kiêu ngạo, mở to mắt nhìn cha mình "Con có chỗ tốt nào?"

Ánh mắt Ngôn Sóc chợt lóe sáng "Chỗ tốt chính là con muốn cái gì,ba liền không cho con cái đó."

Ngôn Sách còn là một cái Bao Tử Nhỏ, coi như thông minh cũng cũng thể chơi chữ lợi cha mình, trịnh trọng gật đầu một cái"Được rồi, con phải cố gắng rồi."

Tiểu Ngôn Sách rất yêu thích em gái của mình, em gái có gương mặt nhỏ nhắn lại trắng noãn, mắt to lonh lanh, khi cắn ngón tay, nhìn cực kỳ đáng yêu.

di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

Tiểu Ngôn Tâm cũng thích chơi với anh trai mình, hai người có thể nói là nửa giây cũng không rời nhau.

Ngày nào đó hai gia đình đến bờ biển chơi, Úy Trì Phong rất bướng bỉnh, bé dùng tay mập mạp đập đập hạt cát: "Khi anh trưởng thành rồi, anh muốn kết hôn với Tâm, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau xây lâu đài cát."

Ngôn Tâm suy nghĩ trong chốc lát"Anh cho em đường em sẽ kết hôn với anh."

"Dĩ nhiên có thể!" Uy Phong vui vẻ vỗ ngực mình "Em muốn cái gì anh đều cho em."

Ngôn Tâm vui vẻ hít mũi một cái"Đúng rồi, cái gì là kết hôn?"

"Chính là hai nguời ở chung một chỗ, giống như ba mẹ vậy."

"Được rồi." Ngôn Tâm đễ gạt không phòng bị đã đặt ra một hôn ước trong tương lại

Ngoại truyện 5: về phim kịnh dị.

Từ bé Ngôn Sách cùng Ngôn Tâm đã bị mẹ mình hạ độc. Ngày đó mẹ quay phim ở bên ngoài về, liền kéo hai bé vào xem, thời điểm xem đến cảnh ông bố dữ tỡn đang chuẩn bị khủng bố, Ngôn Tâm "Oà ——" một tiếng khóc lên vì hoảng sợ, lắc thân hình nhỏ nhắn, rút vào lòng mẹ "Thật là khủng khiếp. . . . . . Ngôn Tâm không nên nhìn. . . . . . Không nên nhìn. . . . . ."

Vì thấy con khóc uất ức, Nguyên Bảo là mẹ nên ngồi bên cạnh liên tục an ủi con mình, vừa chỉ trong TV vừa nói: "Nhìn, đó là mẹ, không có chút kinh khủngnào, đó là mẹ. . . . . ."

Tiểu Ngôn Tâm trầm mặc một hồi, khóc càng thêm lợi hại: "Mẹ bị hút vào trong TV, không cần Ngôn Tâm và anh. . . . . . Thật là khủng khiếp. . . . . . Ngôn Tâm không nên nhìn. . . . . . Không nên nhìn. . . . . ."

Nguyên Bảo". . . . . ."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT
.